Thích hay Đam mê?

“Như thế nào là đam mê nhỉ?”

“Em thích khá nhiều thứ, nhưng chẳng biết mình đam mê điều gì cả…”

Chỉ là vài câu nói bâng quơ của một người bạn trẻ trong buổi sáng cafe cuối tuần, thế nhưng chúng cứ lởn vởn trong đầu tôi mãi.

Lúc đó tôi đã trả lời rằng: “Anh lấy ví dụ, khi em thích vẽ, em sẽ vẽ bất kể thứ gì em muốn, em sẽ mặc kệ những nhận xét xấu đẹp xung quanh, vì em thích vẽ, và em vẽ, chỉ vậy thôi. Nhưng khi đam mê, em sẽ dành công sức để học hỏi, em sẽ dành nhiều thời gian để chăm chút cho bản vẽ, và em sẽ rất bực mình khi ai đó nói tranh em xấu.”

“Vậy đam mê cũng là thích nhưng có trách nhiệm hơn?” — Bạn ấy đáp.

“… à thì chắc vậy nhỉ? Tương tự thế đúng không?” — Tôi lúng túng.

Tôi biết, câu trả lời của tôi không thỏa mãn được những gì bạn ấy muốn nghe. Ngay chính bản thân tôi cũng thấy có gì đó sai sai. Và tôi cứ tiếp tục nghĩ, cho đến hết ngày.


“Thích” và “Đam mê”

3 năm trước. Tôi và thằng bạn nghiện (tên N.) muốn chơi rap. Nó thường tự viết lyric, thu âm bằng điện thoại gửi cho tôi nghe, rồi tôi nhận xét. Tôi cũng tập tành viết viết, cũng thu lại nhưng nghe không ra gì cả, nên cứ để đó.

3 năm sau. Nó đang nổi lên cực nhanh trong underground, những bài nhạc mấy trăm ngàn lượt nghe trên soundcloud. Tôi có chơi rap, nhưng không còn ngồi viết lyric nữa.

Thật xấu hổ khi cùng một xuất phát điểm như thế, nó càng chơi càng hay, còn tôi lại không thể. Vậy hả?

Thực ra, không đâu.

Tôi vẫn thích chơi rap. Lúc nào rảnh tôi cũng có thể ngồi tập đọc (flow) và thu âm giọng mình. Nhưng chỉ trong một giới hạn nào đó. Có thể là 1 giờ, 2giờ, chứ tôi không thể ngồi cả ngày để tập flow được. Tôi cũng không thể nào tìm hiểu sâu về văn hóa hip hop, chỉ biết những gì trên phần nổi thôi. Tôi không đam mê rap.

Nó thì khác. Nó càng chơi càng thấy hứng thú. Ngày nào nó cũng tập flow rất nhiều, viết lyric rất nhiều. Nó nói rằng rap đem niềm vui đến cho nó. Và rồi nó càng chơi càng hay, nó tìm được cộng đồng. Nó đào sâu vào văn hóa hip hop, nó trở thành rapper. Nó đam mê rap.


Tóm lại, “Đam mê” khác “Thích” ở chỗ nào?

Đó là niềm vui.

Đam mê và sở thích có cùng xuất phát điểm. Nhưng ta sẽ nhận dạng được chúng theo thời gian.

Khi bạn chỉ đơn giản là “thích” một điều gì đó, càng lâu bạn càng thấy nó nhạt, thậm chí còn chán.

Khi bạn “đam mê” một điều gì đó, càng lâu bạn càng thấy hứng thú với nó, càng tìm hiểu được nhiều bạn càng cảm thấy hạnh phúc với nó.

Tham khảo: ecoblade

Người ta nói nếu một người làm việc gì đó đủ 10.000 giờ, người đó có thể trở thành chuyên gia. Nhưng làm sao chịu đựng đủ 10.000 giờ, nếu như ta không có đủ động lực vượt qua những điểm thử thách trước mắt?

Nói đi nói lại, 10.000 giờ chẳng qua cũng chỉ là một cách nói khác của đam mê.


Vậy làm thế nào để tìm thấy đam mê trong mỗi chúng ta?

Bạn tôi à, không có cách nào khác ngoài việc thử đâu. Có thử có sai, có sai mới có đúng. Vì ban đầu, đam mê và sở thích giống nhau y hệt, bạn phải dám theo đuổi những sở thích của mình cho đến thời điểm thử thách, tự nhiên bạn sẽ biết đó chỉ là sở thích nhất thời, hay đó là đam mê của cả đời bạn.

Ví dụ: Tôi thích viết. Nhưng không biết liệu tôi có đam mê viết lách hay không. Vậy tôi sẽ cứ viết. Viết càng nhiều càng tốt, để xem sau này tôi có càng viết càng thấy vui, lúc nào cũng muốn viết, hay là viết được một lúc rồi quẳng đấy chờ khi nào có hứng lại viết tiếp.

Tuổi trẻ là khoảng thời gian tuyệt vời nhất để khám phá bản thân và tìm ra đam mê của mình. Nếu bạn không muốn mình chết chìm trong một công việc kiếm tiền không mang lại niềm vui, hãy tìm ra đam mê của mình, và dùng đam mê đó mà kiếm tiền.


Bonus: Đây là một video khá thú vị của youtuber mà tôi yêu thích nhất, tiếp cận vấn đề “Đam mê là gì?” dưới con mắt trẻ con, thực sự xem hài vê lều :))
https://www.youtube.com/watch?v=LQvNp4lWrgA


Cảm ơn bạn đã đọc đến dòng này.